“Dù chọn ngành học nào, em cũng sẽ lựa chọn sai…”

Câu chuyện 1:
Tôi quen 1 anh giảng viên trường ĐH KHTN, chật vật mãi, cũng chuẩn bị lên tiến sĩ. 
Anh ấy cũng là người hay tâm sự. Anh kể rằng, ngày xưa anh mê mỗi Vật Lý, suốt ngày chỉ học vật lý. Khi giải các bài vật lý, anh luôn mơ mộng, vẽ ra các hiện tượng, hình dung các tính chất, tưởng tượng bay cao bay xa. Cũng thi được giải Quốc Gia. Và bất chấp sự phản đối của gia đình, anh đăng kí vào KHTN.
Anh kể rằng: những năm học KHTN thật là cực hình, vì thực tế học ở trường khác xa so với tưởng tượng của anh. Anh vốn kém toán, nhưng bây giờ phải căng ra đủ thứ toán cao cấp. Vật lý đầy những hình ảnh như thời phổ thông đã biến mất, thay vào đó là hàng đống công thức khô khan, hàng trang phương trình, phép tính loằng ngoằng đến điên đầu. Nhiều khi anh muốn bỏ sang học trường khác. Và quãng thời gian học ĐH, anh thấy thật sai lầm khi chọn KHTN.
Cũng may cho anh, thời đó chẳng ai mê KHTN lắm, mà các thầy cũng dễ tính, nên dù rất chán, rất khó chịu, học làng nhàng, anh vẫn có điểm cao, vẫn tiếp thạc sĩ và được giữ lại trường. Tuy nhiên, với mức lương ba cọc ba đồng, và cái niềm đam mê vật lý vốn đã tắt ngấm từ lâu, anh không thoải mái chút nào.
Tôi hỏi: Thế còn bây giờ?
- Bây giờ thì sau 1 thời gian dài cũng quen, và sau nhiều năm dạy học, dần dần cũng yêu nghề hơn. Đến bây giờ anh mới có cảm giác yêu nghề. Từ giờ về sau thì mặc kệ.
- Thế anh có nghĩ anh đúng đường?
- Trước đây thì anh nghĩ là sai, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn là đúng.
- Anh có hối tiếc gì không?
- Trước thì nhiều lắm. Giờ vẫn còn hối tiếc. Nhưng nếu cho lựa chọn lại, anh cũng chẳng biết anh vào trường nào khác thì sẽ thành công hơn :)).

Câu chuyện 2:
Tôi quen 1 chị, (gọi là chị chứ hơn tôi đến 2 chục tuổi). Ngày xưa chị cũng nhan sắc bình thường, được cái hiền lành đảm đang, làm cô giáo. Lấy 1 anh chàng bộ đội. Bộ đội – cô giáo có vẻ là hợp. Nhưng tầm chục năm đầu chị khó chịu lắm, vì chồng xa nhà suốt ngày, lương thì còm cõi (ngày xưa bộ đội có cái gì đâu), tương lai chẳng biết đến đâu. Anh chồng cũng xấu trai nữa chứ. Lâu lâu nghe đồng nghiệp, mấy bà cô nói đùa (hoặc nói xỉa cũng nên), nghe cũng ấm ức.
Nhưng về sau, anh chồng xin làm được việc văn phòng trong thành phố, hằng ngày đi về, tiền kiếm được nhiều. Càng ngày càng phong độ ra. 2 đứa con ngoan hiền. Chồng chăm lo vợ chu đáo. Nhà ngày xưa chẳng có gì, giờ thì giàu nhất khu.
- Chị có lúc nào chán ghét chồng không?
- Có chứ, ngày xưa nếu mà xinh gái hơn đời nào chị chọn chồng chị. Lấy rồi mà bỏ thì cũng chẳng ai khác lấy :)). Gia đình chị cũng gia giáo, nên chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ dám làm gì.
- Thế còn bây giờ.
- Càng ngày càng yêu chồng hơn em ạ. Xem như cũng là khổ trước sướng sau.
- Thế nếu quay lại quá khứ thì sao.
- Ngày xưa chị cảm thấy chị lựa chọn sai, đáng ra nên chọn anh này anh kia. Nhưng sự đời đúng là khó biết. Chọn anh khác chắc gì đã tốt đâu.

Câu chuyện 3:
Tối qua, có 1 em năm nay thi ĐH hỏi tôi rằng:
- Anh ơi, em nên thi trường ĐH nào. Em lựa chọn khoa … có được không?. Em chỉ sợ chọn sai.
Sau khi xem tử vi cho em ấy, tôi nói
- Thực ra thì.. em chọn trường nào khoa nào, sau này học và tốt nghiệp, em cũng sẽ thấy mình lựa chọn sai.

- Tại sao lại thế ạ?
- Tại vì, em không có 1 khả năng nào thực sự nổi trội, không có 1 đam mê nào thực sự lớn, và cái vận số của em, nó như vậy.

- Chẳng lẽ không chọn được 1 ngành học nào để ra trường thuận lợi ư?
- Thế này nhé, có thể em thi đậu vào 1 ngành, 1 trường em thích, nhưng trong quá trình học, em sẽ nhận ra mình không có khả năng với ngành đó, không thực sự yêu thích ngành đó.
Hoặc, cố gắng học nhưng kết quả thấp.
Hoặc, học xong, tốt nghiệp xong, ra trường thất nghiệp.
Hoặc, không thất nghiệp, nhưng lương thấp, cơ hội thăng tiến không cao. Ngành học lúc đó không còn hot nữa.
Hoặc, học xong, tốt nghiệp xong, có việc, nhưng áp lực công việc đè nặng, không chịu nổi.
v.v…
Muôn vàn lý do. Và vì vận số em như vậy, nên dù em chọn ngành nghề nào để học, khi ra trường, em vẫn sẽ không thỏa mãn, và cảm thấy mình lựa chọn sai.

- Vậy chẳng lẽ cả đời em sẽ như vậy ?
- Không. Sau này em có thể sẽ chuyển hướng. Không chuyên sâu với ngành học, mà chỉ làm 1 cái gì đó liên quan đến nó thôi.
Hoặc em làm và có sự thăng tiến bất ngờ.
Hoặc em làm tích lũy được nhiều kinh nghiệm, không bị áp lực, cảm thấy thoải mái và yêu nghề.
v.v…
Sự sai lầm của em, nó chỉ ứng 1 giai đoạn mà thôi. Nên hãy chuẩn bị tinh thần, giai đoạn sau tốt nghiệp sẽ khá khó chịu về tâm lý, nhưng rồi sẽ ổn.

Các câu chuyện lẻ tẻ, để người đọc tự suy ngẫm. Mình không bình luận gì thêm.


Tags

Post a Comment

2 Comments
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.
  1. Rất hay anh ạ :D. Giờ tôi chưa được ổn lắm nhưng một phần cũng cảm nhận được nó.Cảm nhận được cái phần khó chịu :D hì

    ReplyDelete